Bài đăng nổi bật

Viết cho tuổi 21

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Anh có biết khi anh ra đi, em đã sống thế nào không?

Cái ổ điện anh sửa cho em, nó không còn hỏng nữa rồi. Bây giờ em cũng không còn đi làm về khuya rồi mới tắm nữa. Bóng điện anh mua vẫn còn. Nó sáng lắm, nhưng em chẳng dùng. Em sợ hỏng. Hai cái áo a mua hồi tròn năm mình quen, vẫn mới, em giặt rồi gập gọn trong hộp, em sợ nó phai. Mà kể cũng hay, đồ đạc mà được anh sửa, tuyệt nhiên nó không còn hỏng nữa. Chắc nó biết anh chẳng còn ở đây. Anh đi rồi. Sẽ chẳng còn ai sửa chúng cho em...

Kết quả hình ảnh cho ảnh cô gái khóc đẹp





Mình xa nhau được 5 tháng rồi đấy anh... Chắc anh cũng không rõ, khoảng thời gian này em sống như thế nào đâu nhỉ. Vì mình đâu còn ở bên cạnh nhau, quan tâm nhau đâu, đúng không anh...
Vậy, để em kể cho anh nghe, về khoảng thời gian sau khi anh đi nhé.Chắc chắn là anh sẽ không biết, lúc đó em sống như thế nào đâu nhỉ?
 Vì anh chẳng còn ở đây, chẳng còn quan tâm, chẳng còn hiện hữu như trước đây được nữa. Nên anh sẽ không biết được..
Nắng mưa, sáng tối... Em đều chẳng quan tâm. Mặt trời vẫn lên đều đặn hàng ngày, em vẫn ngủ vùi ngủ nướng chẳng còn có hào hứng đón ngày mới mỗi sớm mai. Thời gian đầu, em cứ như thế. Chênh vênh. Lơ lửng ở mãi một trạng thái nào đấy, mà đến em cũng không rõ nữa. Công việc mỗi ngày, chỉ là nhớ anh và...nhớ anh! Tự thấy cuộc sống quá tẻ nhạt. Mọi thứ cứ lẳng lặng trôi đi như thế. Em chẳng quan tâm xã hội ra sao, cũng như thế giới ngoài kia, chẳng mảy may em tồn tại thế nào. Mọi thứ cứ lướt qua. Nhanh. Nhạt. Và vô vị đến chán ngấy lên được. Mà em, thì cứ như thế trong một thời gian quá dài... Mất phương hướng!
Anh có biết khi anh ra đi, em đã sống thế nào không?
Thế rồi, đến chính em, cũng có một ngày em tỉnh dậy, thật sự là tỉnh dậy như một sự hồi sinh. Giật mình với quãng đường em bỏ qua đã quá dài. Mải mê đã quá lâu. Sâu đậm đã quá nhiều. Em thấy mình u mê và tự hỏi bản thân trở nên nhàm chán đến thế từ khi nào?? Là từ khi anh đi. Từ khi anh chẳng còn gọi em một tiếng: "yêu thương". Đó là khi, danh bạ của em không còn lưu số anh, là khi mỗi sáng mỗi trưa điện thoại k đổ chuông người gọi là anh. Là lúc sinh hoạt thường ngày của em trôi qua một cách im ắng đến lạ thường. Vắng đi một hơi thở. Vắng đi những tiếng gọi. Vắng cả những quát mắng vô thường.


Em chợt nhớ ra, là anh đã bảo với em: mình dừng lại đi! Vậy còn lí do gì để em phải đợi chờ? Lí do gì khiến em phải cố gắng trải qua những tháng ngày buồn không tên, không cảm xúc, không có nước mắt cũng như nụ cười. Cứ hờ hững với tuổi trẻ của chính mình như thế?

\
Anh có biết khi anh ra đi, em đã sống thế nào không?
Lúc anh muốn rời đi, em đã nghĩ là do mình tệ. Nên em cố gắng làm mọi điều vì anh. Để hi vọng giữ được mọi thứ nguyên vẹn. Nhưng hoá ra, câu chuyện của chúng ta đã kết thúc lâu rồi. Anh đã buông "ba chấm" từ bao giờ để em chỉ còn biết "hỏi ngỏ" cho lòng mình. Quãng thời gian tươi đẹp ấy, liệu em còn có thể tìm lại được không anh? Thế rồi cứ thế, chờ đợi với hi vọng chắc là anh đi đâu đó thôi. Chắc vì anh mệt nên cần nghỉ ngơi. Rồi k bao lâu anh sẽ lại quay về. Mông lung mơ hồ như thế, em sống đúng tâm thế của một kẻ đang đợi chờ điều gì đó: thản nhiên, mỏi mòn và đầy đau xót. Em đợi mà không lo đến ngày mai, không lo mình sẽ ra sao nếu cứ mãi thế này...
Em chỉ biết, em vẫn muốn đợi.
Và những ngày tháng như thế, quả thật vô cùng dài....
Em đợi anh mỗi sáng, anh sẽ lại gọi rủ rê mời mọc em cùng đi ăn. Em đợi anh cả những bữa trưa, dặn dò e phải ăn cho đủ bữa. Có đôi lúc biếng ăn cũng chỉ mong để nge anh mắng mỏ. Đợi anh những ngày cuối tuần để ra sân tennis, được trông thấy anh cầm vợt, hào hứng ghi điểm mặc dù anh đánh rất tệ. Những hôm đến ca anh trực, lại đợi anh mỗi tối gọi điện để buôn dăm ba câu chuyện dở hơi với anh hàng tiếng đồng hồ mà không biết chán. Đợi anh, đợi nghe những điều thú vị anh lấy ở đâu đó kể cho em nghe.
Anh có biết khi anh ra đi, em đã sống thế nào không?
Em chẳng bao giờ mặc định người đàn ông thế nào mới là tuyệt vời cả. Bởi em vốn đơn giản. Nên tình yêu của em cũng đơn giản hơn rất nhiều. Và anh thì yêu em theo cách đơn giản như thế. Anh đưa em lang thang rong ruổi Hà Nội. Mọi ngóc ngách, mọi con phố cổ. Em chẳng nhớ mình đã đi được bao nhiêu, nhưng em biết, khoảng thời gian ấy em đã thấy hạnh phúc rất nhiều. Anh chẳng ngại nắng mưa, cả một mùa hè oi bức vẫn có thể vui vẻ phơi nắng cùng em. Cũng như em, đã không còn sợ điều gì khi ở bên cạnh anh. Em yêu Hà Nội, và bởi vì có anh, mà em lại càng yêu Hà Nội nhiều thêm.
Anh có biết khi anh ra đi, em đã sống thế nào không?
Tình yêu của em cứ như thế lớn dần. Anh biết không? Cái ổ điện anh sửa cho em, nó không còn hỏng nữa rồi. Bây giờ em cũng không còn đi làm về khuya rồi mới tắm nữa. Bóng điện anh mua vẫn còn. Nó sáng lắm, nhưng em chẳng dùng. Em sợ hỏng. Hai cái áo a mua hồi tròn năm mình quen, vẫn mới, em giặt rồi gập gọn trong hộp, em sợ nó phai. Mà kể cũng hay, đồ đạc mà được anh sửa, tuyệt nhiên nó không còn hỏng nữa. Chắc nó biết anh chẳng còn ở đây. Anh đi rồi. Sẽ chẳng còn ai sửa chúng cho em...
Em biết em ngang bướng, vẫn không chấp nhận rằng anh đã không còn yêu em nữa. Hoặc là em vẫn đợi. Nhưng khoảng thời gian ấy em đã rất mệt mỏi. E quên mất mình. Quên rằng mình là cô gái mạnh mẽ. Em khóc hằng đêm. Đau xé lòng thì lại tự đánh vào cánh tay mình. Nhớ anh thì lại la cà vào hàng quán mình từng ăn. Nhớ lắm! Nhưng em chẳng biết phải làm sao, cứ chơi vơi như thế đến 3 tháng trời.
Anh có biết khi anh ra đi, em đã sống thế nào không?
Rồi cuối cùng, em cũng tự đưa mình trở về được với cuộc sống. Em bắt đầu tìm một công việc mới, học cách cười nhiều hơn và mở rộng mối quan hệ. Em không muốn mình cứ tẻ nhạt mãi như trước đây nữa. Vì em tin, sống tốt hơn chính là một sự trả thù tuyệt vời cho quá khứ. Dù hiện tại có khó khăn, em cũng sẽ tự đối diện và vượt qua được. Và điều mà em học được sau một năm qua, đó là sự can đảm, mạnh mẽ và quý trọng bản thân.
Bây giờ, điều duy nhất em thấy mình cần phải làm, đó chính là sống cho bản thân.
Cảm ơn anh. Cảm ơn quá khứ!

Là người đến sau liệu có hạnh phúc hơn người tới trước?

Cũng là con gái với nhau nhưng sao cô ấy lại không được tôn trọng như những người mà anh ta đã yêu qua. Có lẽ chỉ vì cô ấy không đủ tiêu chuẩn so với anh ta, hay anh ta đã chán sau khi hết yêu với người trước... Nhưng tại sao lại không cho cô ấy một lí do để cô ấy dừng lại mà lại để cô ấy xuất hiện với tư cách là "Người thứ 3".

Khi một ai đó đã mở lòng với mình thì chắc chắn người con gái nào cũng vậy, họ luôn mềm lòng trước những người con trai đang đau khổ và thật sự muốn có người tâm sự. Đặc biệt là sau khi, cậu ta vừa chia tay với người yêu, họ sẽ tìm đến những người bạn thân của mình để chia sẻ, trút bớt gánh nặng và nỗi buồn. Và có vẻ hầu như là gái, vì con gái có nội tâm sâu hơn nên dễ lắng nghe và an ủi.
Nhưng qua việc đó thì, các chàng trai lại có vẻ đang tiếp tục "thả thính" cho một cuộc tình mới. Đơn giản thôi, khi họ đã tìm được người mà mình muốn tiến tới sau chia tay thì họ sẽ quyết định mở một cuộc trò chuyện với người con gái họ coi là "dễ tính và dễ gần". Điều này cũng rất bình thường thôi, hậu chia tay là một thời kì mới cho những chàng trai để tiếp tục sống và yêu thương.
Đối với những chàng trai tử tế cũng vậy, họ cũng cần một cuộc sống mới và tìm kiếm tình yêu mới. Nhưng các chàng trai à, một cô gái khi đã chấp nhận chúng ta để an ủi và giúp chúng ta vượt qua quá khứ "tối tệ" mà ta đã trải qua, chắc hẳn cô gái ấy rất đặc biệt. Rất khó để tìm thấy những cô gái như vậy vì hầu như chúng ta đều biết những người con gái khác đều cho rằng việc yêu đi yêu lại là một bằng chứng cho sự "lăng nhăng" nên hầu hết họ sẽ từ chối và không quan tâm.
Là người đến sau liệu có hạnh phúc hơn người tới trước?
Vậy tại sao chúng ta khi được họ chấp nhận lại không biết cách tôn trọng họ? Họ đã chứng tỏ rằng họ đã đánh đổi sự tự do của một đời con gái để bù đắp cho khoảng thời gian mà chúng ta bị cuộc tình trước vùi dập. Nhưng tại sao lại luôn coi họ như "người dưng" sau khi đã chấp nhận họ? Không phải quá sai sao? Một sự thật rõ ràng minh chứng cho sự ngu ngốc của những chàng trai không biết tôn trọng tình yêu và tôn trọng người yêu mình. Và rồi người ngoài sẽ trách ai? chắc chắn sẽ trách những cô gái mang trên mình biệt hiệu "người thứ ba".


Là người đến sau liệu có hạnh phúc hơn người tới trước?

Hãy thể hiện mình là một chàng trai tử tể, đàng hoàng, chung thủy bằng cách tôn trọng tình yêu mà mình đang có và nếu đã chia tay thì hãy tôn trọng người sẽ đến với mình sau này. Vì họ đã hi sinh tất cả vì chúng ta, họ là những người mang trong mình sứ mệnh cao cả, khó ai mà sánh bằng được và họ không phải là những cô gái gắn mác "người thứ ba" mà họ chỉ là những cô gái đã đến muộn trong cuộc đời chúng ta.
~~"Chia tay không phải là một sự ngẫu nhiên- Mà là do chúng ta đã chọn sai thời điểm để yêu"~~
#Choww

Tình yêu là sự sắp đặt của số phận...

"Khi còn là một cô gái mới lớn, em cứ nghĩ có thể lựa chọn một tình yêu đẹp cho riêng mình. Nhưng càng lớn, em càng thấy mọi suy nghĩ ngây thơ ấy hoàn toàn trái ngược theo thời gian. Chỉ khi yêu và đau khổ vì yêu, ta mới cảm nhận rằng trong tình yêu không có chỗ cho sự sắp đặt của bản thân mà là sự sắp đặt của số phận.

Không có một lựa chọn nào hoàn hảo, mà chỉ có cách làm cái không hoàn hảo đó tạo nên hạnh phúc cho riêng mình. Và em đã chọn ở lại với anh, em chấp nhận sống trong khó khăn vì em biết rằng, mọi thứ đều có những điều tốt đẹp tiềm ẩn, chỉ là ta không dám tìm tòi và khám phá".



Kết quả hình ảnh cho gái xinh buồn

Em, một cô gái bướng bỉnh và lì lợm, bước vào đời với trang giấy trắng. Cuộc đời đã xô đẩy em về phía trước với những nỗi đau triền miên. Trong lúc em bế tắc, mọi thứ tưởng chừng sụp đổ thì anh xuất hiện. Ngày đầu mình gặp nhau thế nào nhỉ, thật tình cờ, và em nghĩ đó là sự sắp đặt của số phận.
Anh còn nhớ em đã nói gì khi anh cứ theo em xin làm quen không "Em ơi, chị không có nhu cầu tuyển phi công" và cho đến tận bây giờ em cũng không thể tin nổi đây là sự thật. Người Đà Nẵng, người ở Sài Gòn, sao mà xa xôi quá...
Không một buổi hẹn hò, không một lời tỏ tình lãng mạn, mình đã đến với nhau bằng những tình cảm chân thành nhất, yêu và giận hờn qua những dòng tin nhắn, những lúc nhớ nhau đến da diết cõi lòng cũng chỉ biết ngồi khóc và lặng im.
Tình yêu là sự sắp đặt của số phận...
Và rồi em vẫn không thể nhận ra tình yêu em dành cho anh từ lúc nào, chỉ biết nó cứ lớn mãi theo thời gian. Những lần giận hờn vu vơ, anh luôn là người dỗ dành và im lặng trước sự bướng bỉnh và nóng giận của em. Và em cũng không ít lần khóc một mình vì sự vô tâm của anh, những lần đó em tưởng chừng bỏ cuộc.
Tình yêu là sự sắp đặt của số phận...



Nhưng khi nghĩ đến cuộc sống của anh, em lại càng thương anh hơn, em yêu anh, yêu cuộc sống với những vết thương lòng của anh và gia đình. Em đã nói yêu anh là em chấp nhận khổ cùng anh. Anh cũng đã từng nói em có thể lựa chọn con đường khác. Em có thể rời xa anh để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, em hoàn toàn làm được.
Không, em không thể để anh lại với những nỗi buồn, em không thể một lần nữa để anh và Mẹ phải đau khổ... Em muốn được san sẻ mọi nỗi buồn cùng anh và Mẹ. Em sẽ phá vỡ cái màu xám xịt và kéo màu hồng tươi sáng đến với chúng ta, biến đổi cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn. Em sẽ làm được.
Tình yêu là sự sắp đặt của số phận...
Khi còn là một cô gái mới lớn, em cứ nghĩ có thể lựa chọn một tình yêu đẹp cho riêng mình. Nhưng càng lớn, em càng nhận thấy mọi suy nghĩ ngây thơ ấy hoàn toàn trái ngược theo thời gian. Chỉ khi yêu và đau khổ vì yêu, em mới cảm nhận rằng trong tình yêu không có chỗ cho sự sắp đặt của bản thân mà là sự sắp đặt của số phận. Không có một lựa chọn nào hoàn hảo, mà chỉ có cách làm cái không hoàn hảo đó tạo nên hạnh phúc cho riêng mình. Và em đã chọn ở lại với anh, em chấp nhận sống trong khó khăn vì em biết rằng, mọi thứ đều có những điều tốt đẹp tiềm ẩn, chỉ là ta không dám tìm tòi và khám phá.
Em chấp nhận bỏ lại sau lưng những điều kiện tốt ở một thành phố đáng sống này để đến với anh và bắt đầu lại mọi thứ với nhiều khó khăn vất vả. Em chấp nhận ở lại với anh như một sự sắp đặt của số phận, em bằng lòng với hiện tại.Điều quan trọng là ở anh, em mong anh hãy kiên định và mạnh mẽ cùng em vượt qua mọi khó khăn để sự hy sinh của em không bị lãng phí. Anh hãy là chỗ dựa để em cố gắng, hãy là động lực để em bước tiếp trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của đôi ta.
Yêu và thương anh nhiều, Mèo của em ạ.
Ngày Bình Yên

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...

Và đến một ngày không lí do anh muốn im lặng, tôi cũng đã quá đỗi chán chường mệt mỏi với mọi thứ. Tôi cùng anh im lặng đến nỗi tình cảm phai mờ, anh dường như quên mất sinh nhật tôi và bỏ rơi tôi không một tin nhắn. Tới lúc này tôi biết chúng tôi đã mất nhau một nửa. Sau mọi cố gắng nhưng không thể hàn gắn mọi thứ. Chúng tôi đã mất nhau mãi mãi...


Kết quả hình ảnh cho ảnh cô gái khóc đẹp



5 năm rưỡi. Tình yêu của tôi kết thúc một cách quá bất ngờ. Đúng như câu nói tại sao chia tay, tôi cũng không biết nữa chỉ biết im lặng rồi mất nhau. Tôi cứ nghĩ nơi đó sẽ là điểm dừng chân cuối cùng cho cuộc đời tôi nhưng rồi không, mọi thứ đã trở thành quá khứ. Tôi đã phải khóc rất nhiều, chẳng thể nào kiềm được nước mắt, ở bất cứ đâu tôi cũng có thể bật khóc được vì trong thành phố nhỏ bé này còn có nơi nào, con đường nào mà tôi và anh không cùng nhau đi qua đâu chứ ?
Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...

Mọi người trách tôi bỏ rơi anh ? Nhưng có ai hiểu thấu được lòng tôi, tôi có quá nhiều trăn trở cho cuộc đời tôi. Gần một năm trôi qua rồi tôi vẫn không thể quên được mọi thứ về anh. Tôi vẫn luôn quan tâm anh một cách thầm lặng nhưng với anh, chắc chưa bao giờ anh kiếm tìm một thông tin nào về tôi. Từ những stt cũ, những tấm hình xa xưa cả trong facebook hay điện thoại tôi vẫn chưa bao giờ dám tự tay mình xoá.
Có phải tôi đang tự dằn vặt chính bản thân tôi ? Vì ngày ấy chính anh đã muốn hãy cho nhau một cơ hội nữa, nhưng thực sự tôi biết dù có tiếp tục thì chúng tôi vẫn mãi như zậy và không thể đi xa hơn được. Tôi thật sự không muốn tương lai của chúng tôi nó bấp bênh trôi dạt, tôi nói với anh nhưng đáp lại cho tôi là những lời hứa xuông chưa bao giờ có kết quả. Tôi vẫn không trách móc anh.
Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...



Và đến một ngày không lí do anh muốn im lặng, tôi cũng đã quá đỗi chán chường mệt mỏi với mọi thứ. Tôi cùng anh im lặng đến nỗi tình cảm phai mờ, anh dường như quên mất sinh nhật tôi và bỏ rơi tôi không một tin nhắn. Tới lúc này tôi biết chúng tôi đã mất nhau một nửa. Sau mọi cố gắng nhưng không thể hàn gắn mọi thứ. Chúng tôi đã mất nhau mãi mãi...
Tôi không biết cảm giác của anh vụn vỡ ra sao, nhưng thực sự trong tôi mọi thứ vỡ nát. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ anh, vẫn quan tâm đến anh, vẫn rất muốn gặp anh đến nỗi tôi đã mơ về anh quá nhiều lần. Nhưng tôi biết tất cả tôi chỉ có thể giấu cho riêng tôi vì anh đã xa tôi rất xa rồi. Nếu bất chợt anh có thể biết được lòng tôi thì tôi chỉ mong anh hãy tha thứ cho tôi... vì có lẽ trong mắt anh tôi đã phụ anh rất nhiều.
Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...

Mặc dù bây giờ bên cạnh tôi đã có người chăm sóc, nhưng trong tim tôi anh vẫn mãi ở nguyên vị trí đó. Những ngày bên anh tôi còn nhớ như in, như một thói quen hàng ngày tôi vẫn thường làm. Tôi nhớ anh từ mùa hoa nắng cho đến tận ngày mưa lạnh. Tôi nhớ những ngày nắm tay anh đi đến những quán quen. Cả những lần giận nhau vô cớ. Nhớ cả những bước chân chạy đi tìm nhau giữa chốn đông người. Nhớ những chiều mưa cùng nhau khắp phố. Nhớ những chốn cũ từng dừng chân. Nhớ tất cả, nhớ mọi thứ, nhớ cả anh, nhớ cả yêu thương...
Nhưng tất cả chỉ là đã từng. Sẽ có một ngày, cô gái ấy sẽ xoa dịu mọi vết thương trong anh và yêu anh bằng tất cả. Còn với Em, rồi người ấy cũng sẽ xoa dịu Em bằng cách sẽ yêu luôn những nỗi đau trong lòng Em! Anh nhé

Viết cho tuổi 21

Tôi viết cho tuổi 21, cái tuổi nhiều mơ ước mà cũng lắm điều phải đối mặt, cho những yêu thương, hờn giận, cho chút trẻ con và chút người lớn, viết cho bạn và cho tôi...

***
Kết quả hình ảnh cho ảnh cô gái đẹp cười





21, Tôi học cách yêu thương nhiều hơn, con bé hay cười cũng biết trầm lắng hơn những lúc cần trầm lắng, biết nghĩ suy hơn và học cách yêu mình nhiều hơn, yêu gia đình hơn.
21, Khi bao đứa bạn đang lo lắng cho công việc của tương lai, lo cho những ngày bước vào con đường thất học + thất nghiệp sắp tới, tôi vẫn hồn nhiên, vẫn lao vào những việc tôi thích nhưng người khác thì vừa thấy đã bỏ qua. Đơn giản thôi, vì tôi không muốn phí hoài 4 năm sinh viên, tôi muốn học thứ tôi thích, làm thứ tôi muốn làm và tạo ra một cái gì đó mang tên tôi.
Kết quả hình ảnh cho ảnh cô gái đẹp
21 tôi khao khát vươn tới những ước mơ
21, Khi nhiều kẻ kêu FA, lo lắng hay thất vọng vì chưa có một mảnh tình vắt vai, chưa có một mối tình thời đại học cho biết mùi yêu thương mặn nhạt, hay có đứa buồn khi nghĩ tới tương lai của mối tình hiện tại, liệu có tan vỡ khi ra trường nay mai. Tôi đã chia tay, vừa đúng độ để khỏi vấn vương nữa, giờ ta tìm nhau trong những kí ức, để chợt mỉm cười nuối tiếc mối tình qua. Tim tôi nếm đủ mặn mà và trái đắng, mối tình đầu đời dạy tôi biết yêu, biết nhung nhớ, biết dại khờ, nhưng cũng dạy tôi từ bỏ những gì cho là không thể.
21, Bắt đầu cho một cái hẹn 6 năm cho những tình yêu mới và cũ. Liệu ta có đủ duyên để 6 năm sau gặp mặt lại có thể yêu. Biết đâu đó, em lại chẳng theo chồng bỏ cuộc chơi và bỏ những lời thề hẹn ;) Và anh cũng bên người và một gia đình đầm ấm.


21, Cho những suy nghĩ trẻ con và bồng bột, sợ lấy chồng (mà miệng vẫn kêu sang năm cưới). Thấy cái chông chênh biến động của những cuộc hôn nhân, thấy rối tung rối mù trách nhiệm, và bắt đầu nghĩ sẽ làm SM =)) Sẽ có con với người mình yêu thôi và cứ thế sống vui với đời, không ràng buộc. Nhưng đời chắc khó như mơ 
21, Cho bạn và cho tôi. Ai dám chắc cuộc sống ngắn dài bao lâu. Sự ra đi của người bạn ấy đã khiến tôi thấu hiểu thêm cái lẽ vô thường, ai sẽ bên ta, ai sẽ ở lại, ai ra đi. Hãy trân trọng lấy nhau khi còn có thể.
21, Cho những kẻ đang yêu và sắp yêu, những ong bướm phù du. Đến rồi đi, duyên phận ý trời.
Nhưng 21 đâu phải đã già đâu, còn cả một bầu trời rộng và biết bao người đợi ta yêu.
Chào em, cô gái 21 đáng yêu và đầy mơ ước!