Bài đăng nổi bật

Viết cho tuổi 21

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...

Và đến một ngày không lí do anh muốn im lặng, tôi cũng đã quá đỗi chán chường mệt mỏi với mọi thứ. Tôi cùng anh im lặng đến nỗi tình cảm phai mờ, anh dường như quên mất sinh nhật tôi và bỏ rơi tôi không một tin nhắn. Tới lúc này tôi biết chúng tôi đã mất nhau một nửa. Sau mọi cố gắng nhưng không thể hàn gắn mọi thứ. Chúng tôi đã mất nhau mãi mãi...


Kết quả hình ảnh cho ảnh cô gái khóc đẹp



5 năm rưỡi. Tình yêu của tôi kết thúc một cách quá bất ngờ. Đúng như câu nói tại sao chia tay, tôi cũng không biết nữa chỉ biết im lặng rồi mất nhau. Tôi cứ nghĩ nơi đó sẽ là điểm dừng chân cuối cùng cho cuộc đời tôi nhưng rồi không, mọi thứ đã trở thành quá khứ. Tôi đã phải khóc rất nhiều, chẳng thể nào kiềm được nước mắt, ở bất cứ đâu tôi cũng có thể bật khóc được vì trong thành phố nhỏ bé này còn có nơi nào, con đường nào mà tôi và anh không cùng nhau đi qua đâu chứ ?
Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...

Mọi người trách tôi bỏ rơi anh ? Nhưng có ai hiểu thấu được lòng tôi, tôi có quá nhiều trăn trở cho cuộc đời tôi. Gần một năm trôi qua rồi tôi vẫn không thể quên được mọi thứ về anh. Tôi vẫn luôn quan tâm anh một cách thầm lặng nhưng với anh, chắc chưa bao giờ anh kiếm tìm một thông tin nào về tôi. Từ những stt cũ, những tấm hình xa xưa cả trong facebook hay điện thoại tôi vẫn chưa bao giờ dám tự tay mình xoá.
Có phải tôi đang tự dằn vặt chính bản thân tôi ? Vì ngày ấy chính anh đã muốn hãy cho nhau một cơ hội nữa, nhưng thực sự tôi biết dù có tiếp tục thì chúng tôi vẫn mãi như zậy và không thể đi xa hơn được. Tôi thật sự không muốn tương lai của chúng tôi nó bấp bênh trôi dạt, tôi nói với anh nhưng đáp lại cho tôi là những lời hứa xuông chưa bao giờ có kết quả. Tôi vẫn không trách móc anh.
Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...



Và đến một ngày không lí do anh muốn im lặng, tôi cũng đã quá đỗi chán chường mệt mỏi với mọi thứ. Tôi cùng anh im lặng đến nỗi tình cảm phai mờ, anh dường như quên mất sinh nhật tôi và bỏ rơi tôi không một tin nhắn. Tới lúc này tôi biết chúng tôi đã mất nhau một nửa. Sau mọi cố gắng nhưng không thể hàn gắn mọi thứ. Chúng tôi đã mất nhau mãi mãi...
Tôi không biết cảm giác của anh vụn vỡ ra sao, nhưng thực sự trong tôi mọi thứ vỡ nát. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ anh, vẫn quan tâm đến anh, vẫn rất muốn gặp anh đến nỗi tôi đã mơ về anh quá nhiều lần. Nhưng tôi biết tất cả tôi chỉ có thể giấu cho riêng tôi vì anh đã xa tôi rất xa rồi. Nếu bất chợt anh có thể biết được lòng tôi thì tôi chỉ mong anh hãy tha thứ cho tôi... vì có lẽ trong mắt anh tôi đã phụ anh rất nhiều.
Cuối cùng rồi chúng ta vẫn lạc mất nhau...

Mặc dù bây giờ bên cạnh tôi đã có người chăm sóc, nhưng trong tim tôi anh vẫn mãi ở nguyên vị trí đó. Những ngày bên anh tôi còn nhớ như in, như một thói quen hàng ngày tôi vẫn thường làm. Tôi nhớ anh từ mùa hoa nắng cho đến tận ngày mưa lạnh. Tôi nhớ những ngày nắm tay anh đi đến những quán quen. Cả những lần giận nhau vô cớ. Nhớ cả những bước chân chạy đi tìm nhau giữa chốn đông người. Nhớ những chiều mưa cùng nhau khắp phố. Nhớ những chốn cũ từng dừng chân. Nhớ tất cả, nhớ mọi thứ, nhớ cả anh, nhớ cả yêu thương...
Nhưng tất cả chỉ là đã từng. Sẽ có một ngày, cô gái ấy sẽ xoa dịu mọi vết thương trong anh và yêu anh bằng tất cả. Còn với Em, rồi người ấy cũng sẽ xoa dịu Em bằng cách sẽ yêu luôn những nỗi đau trong lòng Em! Anh nhé

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét